Long nhong tắm mưa, kiếm chỗ trốn tìm, thả diều lưng chừng trời… là những trò gắn với tuổi thơ của bao người.

Cuộc sống bận rộn, nhiều khi chúng ta chỉ mong mình bé lại như ngày vô tư “cuổng trời” tắm mưa. Đó là khoảng thời gian vô ưu nhất khi chỉ có mỗi việc là ăn, ngủ và chơi.

Nếu có một tấm vé du hành về tuổi thơ, liệu bạn có thể nhớ mặt gọi tên các trò chơi ngày ấy?

Bạn có nhớ cái thuở con nít con nôi cởi trần, tay thì xách lưng quần chạy băng băng trên đường mỗi khi cơn mưa đầu mùa ùa về. Đám con trai ra sức hội đồng, đứa nắm tay, đứa cầm chân một tên xấu số rồi ném hắn vào vũng sình bên đường.
Một sáng mùa hạ, cả nhóm xách hộp lùng sục bắt dế. Một tên đại diện làm trọng tài sẽ vạch một vòng tròn làm sân cho hai chú dế chọi nhau.
Chiều về, trời mát là lúc lũ trẻ kéo nhau ra cánh đồng đã thu hoạch để làm diều. Vật liệu đơn giản đến lạ: chỉ cần giấy báo, thanh tre được kết dính với nhau bằng keo cơm nguội.
Trẻ thơ không cần đồ chơi gì cầu kỳ mà chỉ cần vớ được viên phấn, thêm đôi dép là có trò nhảy cò (còn gọi là nhảy ngục).
Hoặc một ít đũa bếp và một trái banh lông cho trò banh đũa. Chỉ tội cho đứa bạn số nhọ hết bị banh nảy vào mặt lại đến chiếc đũa cắm ngay mũi.
Ô ăn quan – một trò chơi dân gian khác được trẻ em ưa chuộng.
Tên nào bị úp mặt đếm số trong trò trốn tìm có thể nói là xui nhất. Bởi có lúc, đang chơi nghe mẹ gọi, mình co cẳng chạy về quên mất cu cậu còn mải mê tìm mọi ngóc ngách.
Và một trò chơi có phần kinh dị tên là ma lon cho những đứa trẻ gan dạ. Cuộc chơi thường kết thúc bởi tràng tiếng thét thất thanh, tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên đường cùng cái lon leng keng bám gót.
Ngày đó, độ giàu có của một đứa được tính bằng số bi ve nó có. Thường sau một trận sát phạt thì mặt nó buồn tênh vì phải chia tay hũ bi nhiều màu sắc.
Dù ngày bé chúng tôi không có Facebook, điện thoại thông minh nhưng nhờ đó mà tôi có tuổi thơ giàu sụ để chia sẻ cùng bạn bè.

Hoàng Anh (Theo ione.vnexpress.net)